Tặng MM, cánh cò phương Bắc
- Có Sợ Thuồng Luồng Chăng
Có người lặn xuống biển sâu
tìm rong rêu
Có người tìm vực sâu
đọc kinh
giữa tiếng chim kêu
Mùa xuân nhiệm mầu
Người thế quên dần hơi thở
quên mình cỏ lá qua mau
Ðôi khi nghe sóng lăn trên má
lăn về những nẻo đường xưa:
chuông, cỏ dại, chiến trường
xông xáo vạch đường
Rồi
khép cửa
Sợ ho
Thôi thì thôi trở lại trang kinh
đọc một mình
Mà bình minh sao keo kiết
Ôi những kẻ xâm mình lặn
có sợ thuồng luồng chăng
- Vỏ Sò
Những vỏ sò
Mòn mỏi dịu dàng
Cửa biển
Những đường cong vĩnh viễn an bài
như muôn loài
của biển
Lượn cát trắng
Linh hồn rút ruột phơi
Còng cõng áng mây lặng
Tóc mẹ hai mùa mưa nắng
gánh tuổi trời nắng loá bãi dương xanh
Thuyền thúng xoay quanh
Những chật vật đen
Kinh cầu triền miên
Cá tôm con cái
Mộ trắng điệp trùng
Biển xanh lải nhải
- Ngày / Ðêm
Ngày lém lỉnh như một tấm huy chương
Nó chiếm cho mình quá nhiều vinh dự:
ánh sáng chim hót châu báu cỏ sương…
Ngày hèn hạ tựa một tên trộm đêm
vừa vơ vét vừa đường hoàng bật diện
Ðêm tĩnh bơ như mặt kim loại phẳng
Những tầng điện tử chạy như điên.
- Thơ Cỏ
Bài thơ tôi nhỏ
như tiếng dế đêm
cõng sương chưa nhỏ
tưới cỏ bên thềm
Bài thơ khốn khổ
bám lấy cuộc tình
quanh năm lổ chổ
những dấu đóng đinh
Bài thơ chối luật
nâng chổi hiện sinh
Nhắm mắt chật vật
Mở mắt quyên sinh
- Bergen
Lang thang thành phố nhỏ
Mưa nhiều sợi trên đầu
Cửa sổ ai bỏ ngõ
chờ gió giữa đêm sâu
Loáng thoáng người không quen
Dăm ba mặt nhăn nhó
Mưa đan áo cột đèn
làm quen khách qua phố
Ðêm ngày phố vẫn thế
Bạc trắng cả mái đầu
Bát canh rau của mẹ
Tìm đâu
Ta
Tìm đâu
- Mừng Bạn Bảy Mươi
Tình nhân một lủ rủ đi chơi
Âm Dương phút chốc hoá thành người
Bầu thai be bé trời trăng đủ
xé toạc Càn Khôn ra với đời
Ðời người ba vạn sáu ngàn ngày
Sống được bảy mươi kể là hay
Áng chừng chín trăm mùa trăng rụng
Hứng được bao nhiêu trăng trên tay
- Nằm Lều
Lá chở những nốt nhạc đêm qua nằm chờ
Lặng long lanh chẳng nói gì nhiều
Thẳm sâu mắt em nỗi nhớ
Mới đêm qua đây thôi thầm thì cơn mưa hạ
Nở bung những chiếc lá từ tâm rất lạ
Mới đêm qua đây thôi lời vô ngôn vực sâu
động lòng hoa cả và thiên hạ
Ðồng hoang anh nhã nhạc nghìn câu
Anh trùm chăn răn đe khe suối
Chớ lao xao phá vỡõ nhiệm mầu
Lá hứng những thiên thâu đêm qua
trải đường gân trăm lá
Và anh nằm đây
vất vưởng đâu đâu
- Nhớ Cát Sông Hằng
Chiều về
Trăng cũng về
Thuyền thúng và những con mực phơi
ngửa mình hứng
Còng vẫn lăm nhăm mật ngữ
chờ nguyệt ngời soi tỏ mộng phù sinh
Cát cởi áo mặt trời
nằm lả lơi
uống ngọt ngào tiếng sóng vừa yên vọng động
Phải chăng cát sông Hằng
Bóng người chật vật đổi áo
Phải chăng sóng sông Hằng
Tay lửa đưa người bụi trùng dương
- Tình Gần
Trời bình thường tiếng chim bay ngang nhà
Ngàn ưu phiền lòng mở cửa cho ra
Ngàn ưu phiền một thoáng cũng bay xa
Bay xa chiều xuống mang theo tình gần
Trời bình thường nắng hắt ngang mái đầu
Ngày an lành lòng sách cũ hương xa
Ngày an lành mặc áo mới đeo hoa
Ðeo hoa ngày sau
Tôi dâng em dâng em nụ cười
Nụ cười chưa tươi nụ cười chơi vơi
Tôi dâng em dâng em nụ hồng
Nụ hồng long đong
từ tấm lòng từ bi
Ngày bình thường tiếng thơ quanh hương người
Người thương người ngày đắng đót chưa vơi
Người thương người cười khúc khích đêm trôi
Ðêm trôi ngày tới mang theo lòng trời
Ngày bình thường tiếng chuông treo trên cành
Cành nhân tình giòng suối mát buông lơi
Cành nhân tình lòng thống hối quên nhanh
Quên nhanh tội lỗi ham mê tình trần
- Ngày Bình Thường
Bắt đầu buổi sáng làn nước ấm
Li trà thơm bốc khói mặt trời
Bắt đầu buổi sáng những tiếng chim
Xe tới con đi vội tây phương
Bắt đầu buổi sáng nụ cười em
Ngái ngủ rất duyên đêm địa đàng
Sáng còn áo mỏng mộng êm êm
Thương em chải tóc hiền đông phương
Trưa thấm mệt nghe lòng trống không
Lách tách linh kiện dòng nối dòng
Con nhỏ bên cạnh tóc mới uốn
Bận quá chưa khen đợi làm xong
Nước mắt cay xè câu thơ cũ
Quẩn quanh đinh ốc vỏ càng dày
Thằng nhỏ cùng ca mặt ủ rủ
Vội chưa hỏi thăm đã hết ngày
Buổi chiều gót mỏi phố mỏng sương
Ngó vài tranh tố nữ lộc trời
Nẻo về ngỡ đã quên rồi
Vài thoáng hương qua ngọt đồi nương
Tối về đèn sáng giờ mới sáng
Mất vầng trăng diêm dúa mặt người
Tờ báo băn khoăn chuyện sau trước
Buổi tối âm thầm tựa quê hương
- Tôi Yêu Lòng Tôi
Tôi yêu lòng tôi
Như yêu vạt nắng ngoài song trăn trở non sông
và tiếng sóng dội về từ điệp trùng thế kỷ
Những bóng người long đong theo vận nước
âm thầm nối giòng lịch sử
Ở đấy có những tiếng cười ngày hội
Ở đấy có tiếng trống trận giữa khuya
Mùa tái tê mùa máu lửa
Vẫn những vạt nắng bình an
Rì rào ruộng lúa nương dâu
Chuông nhiệm mầu
từ những cội nguồn chưa pha máu
dâng đời mật ngọt chắt chiu
Nắng đã nằm đó rất lâu
Từ ngày mẹ Âu Cơ mang bầu
trăm con ước nguyện
thời gian không lịch sử cũng không
đếm hạnh phúc bằng muôn bóng nắng
Nắng vẫn nằm đó thầm lặng
Từ những ngày tiếng thét xua quân
Bốn ngàn năm vẫn chưa về tổ ấm
Mắt những người đàn bà tô đậm hoàng hôn
Bốn ngàn năm vẫn chưa về tổ ấm
Trẻ thơ lưu lạc mười phương
Bóng nắng vẫn nằm đó bình an thềm cũ
Tôi yêu lòng tôi tôi thương lịch sử
Ðất Nước
Con Người của Ðất Nước
Như bóng nắng chờ người thiên thu
- Bốn Mùa Nhớ Vợ
Em của anh mùa xuân
Những giọt sương đôi mắt
Em suối mới chảy quanh
Ôm đời anh chật vật
Em của anh mùa hạ
Nắng đổ uống no nê
Lòng trời ngực em lạ
Tinh tú vỡ đam mê
Em của anh mùa thu
Nắng vàng mật lá đổ
Ơn em tay võng ru
Mỉm cười thu anh ngủ
Em của anh mùa đông
Tiếng cười lăn tuyết trắng
Bên anh em lửa hồng
Thơm tho niềm thầm lặng
Bốn mùa của bảy năm
Nhìn nhau chùi nước mắt
Bốn mùa của bảy năm
Chẳng mấy khi gặp mặt
Bergen, 28.10.01
- Lời
Lời của tôi man rợ
Chửi giùm người không công
Lời tôi lời dao cứa
Lòng cha mẹ biển sông
Lời của tôi bợ đỡ
Hoa hồng dâng đám đông
Lời tôi lời lo sợ
thân còng lấp bể Ðông
Lời của tôi ngậm đỡ
những chuỗi kinh xanh xao
Thân mọn hèn lớ quớ
khi không tán Trời Cao
Lời của tôi ngu ngơ
loanh quanh ngục tù đá
Lời nhìn tôi tàn tạ
Lời nhìn tôi bơ vơ
- Mùa Hạ Em Hỏi Anh Nhớ Gì
Mùa hạ em hỏi anh nhớ gì
Anh nhớ mặt trời soi môi em đỏ
Nhớ mái tóc bồng tiếng sóng rẽ hai
Mượt mà tay ngà ngọc xanh giọt vỡ
Kiều nữ lộc trời lòng bể đầu thai
Nhớ gió loanh quanh ngực em bỏ ngõ
Có gió nào vượt được núi đào non
Gươm giáo trùng vây tráng sĩ tuyệt lộ
Cắn hạt đầu non / Cắn hạt cuối non
Và nhớ cát biển cát biển ngon
Thơm thơm ấm áp bánh mì dòn
Ăn em cát ngọt quên biển lớn
Trời xanh lồng lộng hóa con con
Oslo, đầu hè 2002
- Có Phải Mùa Hạ Là Một Giòng Sông
Em bỏ lại anh một nửa mùa hạ
nửa miếng mặt trời và nửa vành môi
bỏ mùi hương quen mỗi mùa mỗi lạ
Lạ làn da lành ngọt trắng trời trôi
Trời trôi nắng đầu đời hôn trinh trắng
Ba mươi năm nắng vẫn sáng ngập lòng
Phượng đỏ chứa chan chưa phai năm tháng
dầu dâu biển long đong
Em bỏ lại anh một nửa mùa hạ
nửa cái truyện ngắn, một nửa sợi thơ
Khúc kết ngọt chờ môi son triện lạ
Sợi cuối buồn đợi em tội cho thơ
Em bỏ lại anh một nửa thuyền hạ
Nửa khoang nắng buồn, nửa mái chèo trơ
Nhưng
Em ơi
Mùa hạ
có phải một giòng sông
Oslo, giữa hè 02
6. Chia Ðều
Từng đỉnh cây cao chia đều phép lạ
Ngọn lá xanh mềm san sẻ hồng ân
Mỗi hạt sương mai chia đều dấu lạ
Giọt nắng ngoan hiền gồm cả uy nghi:
một vầng dương
Từng đàn con thơ chia đều cha mẹ
Vài đứa anh hùng vài đứa tiểu nhân
Một giòng thi ca chia đều xe cộ
Vài chiếc lên trời vài chiếc vực sâu
A ha ha
Và ngàn câu ca bên trời thất vọng
Rộn ràng chiêng trống bên bờ vực sâu
Cúi chào vực sâu
Và ngàn than van bên đời hi vọng
Tình trần rên xiết khi mùa xuân sang
Gió ơi cội nguồn
Từ ngàn năm xưa chia đều số mệnh
Người chết góc rừng người sống hào hoa
Rồi ngàn năm sau vuông tròn cách mệnh
Lầu tía dăm người ngàn nấm mộ hoang
Thời thái bình chó sủa đêm trăng
Ðịa ngục hai bên chia đều lo sợ
Người sống trên đời, người đáy mộ sâu
Một vùng thênh thang Niết bàn chưa rạng
Một cõi Thiên đàng Thần chết hào quang
Ðời khốn khó vầng trăng chờ người
- Chiều Xanh Bất Tận
Chiều mênh mang như một tiếng tơ đồng
vừa buông nơi hồn tôi
Ðàn nào nơi đây bay theo lời hát
Tiếng hát nào cho anh
Tiếng hát nào cho tôi
Ðâu cánh chim ngàn khơi
Chiều êm êm như một thoáng ân cần
vừa lăn trong đời ai
Ðường chiều nơi đây chưa thay mầu lá
Chiếc lá nào cho anh
Chiếc lá nào cho tôi
Ôi áng mây lẻ loi
Hàng dậu nghiêng nghiêng xanh trời cao rộng
Và tiếng hát thiên thu vỗ về
Ngàn dặm quan san xanh tờ thư mộng
Ôi tiếng lòng thương yêu tràn trề
Lòng sao thương như một miếng Thiên đường
vừa rơi lịm ngọt trong lòng tôi
Lòng người nơi đây sao nhiều bão tố
Bão tố nào cho anh bão tố nào cho tôi
Tội mảnh thiên đường rơi
Lòng nghe thương đôi giọt nước qua cầu
dìu nhau đi qua những ngày sau
Ngày sau anh ơi bao nhiêu điều ước
Ước muốn lòng chung đôi
Ước muốn đời chung đôi
Sao vất vả tình ơi
- Bóc Bài Thơ Nhiệm Mầu
Sáng sáng anh thương em
Có con chim vườn sau
Sáng sáng anh thương em
Có con chim tìm sâu
Rộn ràng kêu nhau
An lành sương khói vừa tan
Hương hoa nội cỏ còn vương quanh giường
Thầm thì em yêu anh
Lá lay trong vườn trăng
Ngập ngừng làn hương em
Mới len qua lòng anh
Ngọt ngào yêu anh
Trăng vàng chăn gối nghỉ ngơi
Hương thơm ngực mới lại tuôn suối nguồn
Năm mươi năm thương nhau
Thơ sầu chưa kịp đọng
Bóc bài thơ nhiệm mầu
Mặc chuông chùa vọng động
- Cười To Trăm tiếng
Chiều làng nhàng
chim chở nắng vàng
cho con người vui
Chiều không tiền
bướm áo cánh tiên
người mượn đi chơi
Ra đầu đường cười to trăm tiếng
yêu đời mình chẳng cần kinh thư
theo giòng đời chẳng cần đeo kiếng
nhìn cuộc sống đã nư
Chiều thanh bình có nhiều mây đậu
thả mộng lành xúi vượt biên cương
Chiều trung bình có trời rộng lượng
che màn sớm cho người yêu nhau
Tối chung tình mỗi tối mỗi lạ
Ôm nguyệt mình cuội ghẹo lôi thôi
Rồi sáng tới chuông reo hối hả
Xuống cuộc đời mang đủ hương đôi
- Như Giòng Sông Xứ Việt
Nước mắt rơi từ khi giòng sông ra đời
đời nghe lá sinh sôi sinh sôi
Giòng sữa mẹ bao dong
Ðường cày nào long đong
như giòng sông xứ Việt
nợ nước trả quanh năm
Nước mắt rơi từ khi giòng sông xa người
người theo lá đơn côi đơn côi
Tình nồng tình rồi thôi
Tình buồn tình đành thôi
như giòng sông xứ Việt
nức nở chuyện nổi trôi
Ôi giòng sông loài người
chảy từ lòng rất thương
Ôi giòng sông tình cờ
chảy bởi lòng biết thương
Ơi giòng sông Hồng Hà
chảy từ miền máu xương
Ơi Cửu Long hiền hoà
nuôi xứ Việt tang thương
Nước mắt rơi từ khi giòng sông xa trời
trời theo áng mây trôi mây trôi
Kinh kệ nẻo mênh mông
Kiếm gãy lưỡõi long cong
Ôi giòng sông xứ Việt
bận bịu Ðạo, Hiếu, Trung
Nước mắt rơi từ khi giòng sông chây lười
lười như đá đầu non cuối non
nằm học lẽ rêu rong
khoác áo xống hư không
như giòng sông xứ Việt
mỏi mệt chuyện long nhong
Bergen 28. 07. 02
Nguyễn Văn Thà:
Tên thiệt là Nguyễn Văn Thực, sinh ngày 16, tháng Chạp, năm Giáp Ngọ (9. 1. 55), trên một chiếc thuyền chở cam, đầu nguồn sông Gianh nhiều trăng. Con thứ tư của một gia đình 10 người con, 6 gái 4 trai. Ðược bồng vào Nam, 1955, (chỉ còn một tháng nữa là đóng cửa giới tuyến). Nhà nghèo, nên chỉ mình Thà được đi học, vì là con trai trưởng và, theo lời cha xứ Cao Vĩnh Phan, là thằng thông minh. Ðược cho đi tu học dòng Công giáo, 1966 – 1979. Học triết học ở nhà dòng; và đại học Văn Khoa Sài Gòn, 1973 – 1975, (chưa tốt nghiệp). Tù vì vượt biên ở Hàm Tân, 1979 – 1981. Vượt biên và định cư ở Na Uy, 1989. Học chữ Nhật và tốt nghiệp tại đại học Oslo, 1995. Ðọc hiểu chữ Hán, và một số ngôn ngữ chính của châu Âu…. Ðang làm công nhân bưu điện ở Oslo.
Ðã ra:
– Truyện dịch Sao Chúa Mãi Im (Trầm Mặc, truyện dài của Viễn Ðằng Chu Tác, Nhật Bản), 1999.
– Truyện dịch Bên Giòng Sông Hằng (Thâm Hà, cùng tác giả), 2001.
– Tuyển tập truyện ngắn Người Thích Nhìn Vú, 2003.
Sẽ ra:
– Tuyển tập truyện ngắn Nhật Bản.
– Thơ Nguyễn Văn Thực
– Ðĩa CD Ca khúc Nguyễn Văn Thực
Bìa sau
“Ðọc truyện NTNV tôi thấy rất lạ và độc đáo. Thật ra cách viết của ông chỉ mới với cái nhìn quá cổ điển và nề nếp, nhưng không mới với trào lưu văn học đương đại.” – Lê Thị Thu Ba, TK21, số 145.
“Lâu nay tôi để ý phần văn nghệ của tạp chí (TK21) bắt đầu đa giọng. Với sự xuất hiện của các tác giả như Nguyễn Văn Thà. Chưa được đọc nhiều, nhưng có thể nói đây là tác giả sẽ được đón đọc.” – Ðỗ Quang Nghĩa – Lê Minh Hà, TK21, số 157.